“A Béo, đừng nhặt nữa!”
Bên suối lạnh sương trắng lượn lờ, A Béo đầu đội giỏ lớn, hai sợi râu dài vẫy ra tàn ảnh, nhanh chóng nhét Uyên Cáp vào giỏ, nghe Lương Cừ hô hoán, quyến luyến không rời vẫy đuôi nổi lên.
“Hung Nha Tướng đại nhân nếu thích hương vị của Uyên Cáp, cứ cách một khoảng thời gian, phái Long Tầm đến đưa là được, không cần cố ý mang theo nhiều như vậy.” Bạch Tầm bên cạnh Lương Cừ vẫy đuôi khuyên nhủ, “Uyên Cáp sinh trưởng cực nhanh, đào đi một mảng, ba năm ngày là có thể mọc lại, ăn không hết đâu.”
A Béo mừng rỡ, xòe mang cá.